Bỗng thấy Hà Nội ngày trở gió mang đến chút gì đó hanh hao không phải của nắng cũng không phải của gió mà là của lòng người, của những vụng dại mới yêu…
Khẽ nhấp ngụm café, vị đắng len lỏi vào từng giác quan. Bất giác
tiếng chuông gió leng keng, chạm vào nhau khi cơn gió từ đâu ùa về.
Thành phố những ngày chuyển mùa cứ dùng dằng, đủng đỉnh chẳng thể nắm
bắt được. Con phố tan tầm ngày chủ nhật buồn lặng lẽ khép mình co ro một
góc, gió lạnh ùa về siết chặt nỗi nhớ… Hà Nội gọi gió về, gọi yêu
thương vọng lại theo tiếng lá rơi xạc xào và gọi chùm hoa sữa gương mình
nở muộn. Hà Nội ngày trở gió, ai đó có lạnh không?
Em
vẫn muốn mùa đông đến thật nhanh, nhưng rồi lòng cứ sợ thu đi nỗi buồn
biết gửi vào đâu. Nhưng hôm nay, gió về chợt nhận ra vòng quay thời gian
những ngày chuyển mùa dường như chỉ nhích dần từng chút một, êm ái, da
diết. Có người sẽ mỉm cười khi được ôm trọn cả bầu trời bình yên rồi vỗ
về bằng ánh mắt dịu dàng. Có người bỗng thấy nhức nhối, buồn tênh đến lạ
vì ngày Hà Nội trở gió là ngày ngược đường yêu thương, tìm hoài khoảng
trời chốn xưa nhưng mải miết và vô vọng… Kì lạ thay, cảm xúc vo tròn và
chắp ghép từ những mảnh vỡ của quá khứ êm đềm và nỗi nhớ chưa vơi…
Tự
nhắc bản thân mình đông sắp đến rồi, cái lành lạnh đầu mùa mơ hồ như
con gái chớm yêu. Ừ thấy lạnh vì gió lùa tê tái nhưng vẫn thấy ấm vì
trái tim chẳng còn khép kín được nữa… Gió về, ai đó có lạnh không?
Thẫn
thờ ngồi dựa vào ghế đá ven hồ, ngơ ngác nhìn những chiếc xe chuyển
bánh mà lòng lưu luyến đến lạ. Bến xe cũ vì chẳng bao giờ mới thêm được
nữa, còn những chiếc xe vẫn lăn đều đều trên vô vàn xa lộ thênh thang.
Siết chặt bàn tay đang cài vào nhau, lắng nghe phố gọi mùa về, tiếng
bước chân đều đều, vội vã của những gánh hàng rong làm trỗi dậy một Hà
Nội xưa êm ả. Gió vẫn thổi, vẫn ru êm những ngày đông sắp tới gần…
Vòng
quay của những chiếc xe xích lô miệt mài từ bao đời nay với phố cổ
dường như đều đều, chầm chậm hơn thì phải; nét mặt ảm đạm, thoáng buồn
của người đạp chiếc xe này mang nét khắc khổ nhưng gương mặt luôn ấm áp.
Cô gái xoa xoa đôi bàn tay lặng lẽ ngắm nhìn mặt hồ buổi sáng mai bất
giác í ới gọi theo gánh hàng qua đủng đỉnh trên phố. Qua lăng kính của
thợ ảnh chắc khoảnh khắc này tinh khôi và đậm chất Hà Nội xưa cổ biết
bao nhiêu…
Gió về. Gió ru ngủ từng mái phố
chằng chịt những dây hoa leo buông thõng xuống mặt đường, một chút gì đó
gợi nhớ gợi quên luộm thuộm trong trái tim thèm yêu của ai đó… Bất giác
một chiếc lá rơi nghiêng theo chiều ngược gió, đậu lại trên mặt nước
đầu ngày tĩnh lặng. Hà Nội thật động giữa vô vàn cái tĩnh nhưng xô
bồ…Thật nghịch lý nhưng là cái nghịch lý ngọt ngào và êm đềm của Hà Nội.
Bỗng
thấy Hà Nội ngày trở gió mang đến chút gì đó hanh hao không phải của
nắng cũng không phải của gió mà là của lòng người, của những vụng dại
mới yêu… Gọi chút kỉ niệm của quá khứ ùa về vẫy vùng một lát rồi để nó
con tim ngủ yên với lựa chọn mới. Gọi nỗi nhớ chênh vênh đổ ào qua từng
noron thần kinh và trôi tuột đi thật nhanh nhé. Ngày nhẹ nhàng, mùa miên
man có gì ta cứ phải loay hoay với những điều xưa cũ…
Hà Nội ngày trở gió, để trái tim bình yêu và sâu lắng một chút nhé. Hít thở và tận hưởng những ngày cuối thu…
Hà Nội ngày trở gió, ai đó có lạnh không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét